Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 136

trước
tiếp

“Tứ Diện Sở Ca” đã đóng máy, việc quay phim vô cùng thành công, đạo diễn đã có thể dự liệu được doanh thu phòng vé siêu cao rồi.

Tối nay tổ chức tiệc mừng phim đóng máy, Diệp Tuệ là nữ chính tất nhiên sẽ tham dự, nhưng mà vì cơ thể cô yếu nên Thẩm Thuật cứ phải dặn đi dặn lại là lúc nào thấy không thoải mái thì phải nói cho anh biết ngay.

anh sẽ ở bên ngoài chờ cô, chỉ cần cô ra ngoài là sẽ thấy anh luôn.

Diệp Tuệ không muốn Thẩm Thuật lo lắng nên đồng ý với anh, lúc ngồi được một nửa bữa tiệc, Diệp Tuệ cảm thấy hơi chóng mặt, cô gọi điện thoại cho Thẩm Thuật, anh bảo cô đi ra ngoài ngay lập tức.

Diệp Tuệ đi ra nhà hàng, thấy bên ngoài có một chiếc xe đen đang đỗ, Thẩm Thuật ngồi trong xe, mắt vẫn luôn để ý về phía này.

Vừa nhìn thấy Diệp Tuệ, Thẩm Thuật xuống xe luôn, sải bước dài tới trước mặt cô. anh đỡ vai cô, cúi đầu nhìn vào mắt cô hỏi: “Em thấy không thoải mái chỗ nào?”

Diệp Tuệ nói: “Thẩm Thuật, em mệt quá.” không biết vì sao mà hôm nay cô rất mệt, mí mắt cứ run lên, muốn mở to mắt ra cũng khó.

Thẩm Thuật: “Về nhà thôi.”

nói xong anh bế cô lên đi về phía trước, Diệp Tuệ nhìn xung quanh, vùi đầu vào ngực anh nói: “sẽ có người nhìn thấy đấy.”

Thẩm Thuật trầm giọng: “Kệ người ta.”

Diệp Tuệ không nói nữa, tiếp tục co người trong lòng anh, không ngẩng đầu lên. Bây giờ cô thật sự rất rất là mệt, cảm giác mệt hơn hẳn mọi lần, toàn thân nặng trịch.

Ngay cả lời Thẩm Thuật nói cô cũng không nghe lọt tai luôn.

Thẩm Thuật nhẹ nhàng đặt Diệp Tuệ vào ghế xe, Diệp Tuệ đã ngủ rồi, anh lái xe rất chậm, dọc đường xe chạy rất êm.

Thẩm Thuật bế Diệp Tuệ đi vào thang máy, về đến nhà, anh thay đồ ngủ cho cô, sau đó anh cũng thay quần áo rồi ngồi bên cạnh cô.

Diệp Tuệ lúc này mới tỉnh, cô mở mắt nhìn xung quanh, ngạc nhiên nói: “đã về đến nhà rồi sao?”

cô vừa tỉnh ngủ nên giọng hơi khàn, Thẩm Thuật đưa cho cô một cốc nước, nói: “trên đường về em đã ngủ mất rồi.”

anh lo lắng hỏi: “Trong buổi tiệc có chuyện gì sao? Sao em lại mệt đến thế?” Da Diệp Tuệ bình thường đã trắng, nhưng bây giờ nhìn càng trắng hơn, trông thấy cả mạch máu mờ mờ hiện lên, khiến cho anh thật sự sợ hãi.

Lúc này, tim Diệp Tuệ bỗng thắt lại, sau đó đập nhanh hơn, sự hoang mang lo lắng khó có thể kìm nén được, cứ thế dâng lên lan ra khắp toàn thân.

Diệp Tuệ cảm thấy như có một thứ gì đó nghẹn lại trong họng, huyệt thái dương giật liên tục, giống như sắp có chuyện gì xảy ra.

Chỉ trong một chớp mắt ngắn ngủi, cảm giác đó đã biến mất, nhưng vẫn còn hơi khó chịu. cô nhìn Thẩm Thuật, không nói gì. Thẩm Thuật chú ý đến ánh mắt cô, anh ân cần hỏi: “Sao vậy em?”

Diệp Tuệ lắc đầu: “không có gì, em chỉ muốn nói chuyện với anh một lát thôi.”

Thẩm Thuật nói: “Em nói đi, anh nghe đây.”

Diệp Tuệ yên lặng nhìn Thẩm Thuật chăm chú, cô bỗng nhiên giơ tay lên đặt vào giữa hai hàng lông mày của anh, vuốt nhẹ: “anh phải cười nhiều lên, anh mà còn cứ nhíu mày thì chỗ này sẽ có nếp nhăn đấy.”

Những ngày qua vì chuyện sức khỏe của cô mà Thẩm Thuật vẫn luôn u sầu, cho nên thường hay nhíu mày.

Diệp Tuệ nghĩ Thẩm Thuật đẹp trai thế này, cho dù giữa lông mày có nếp nhăn thì cũng không ảnh hưởng gì đâu. Nhưng mà vấn đề là cô không muốn ngày nào anh cũng lo lắng cho cô như vậy.

Thẩm Thuật cười nói: “anh biết rồi.”

Diệp Tuệ biết hôm nay cô lại ngủ mê man, chắc chắn lại khiến anh lo rồi, cô trấn an anh: “anh yên tâm, em không sao đâu. Bọn mình đã đến viện kiểm tra rồi mà, không phát hiện ra vấn đề gì khác thường hết, em chỉ cần nghỉ ngơi nhiều là sẽ khỏe thôi.”

Thẩm Thuật nhìn cô vài giây rồi nói: “Ừ.”

Diệp Tuệ nắm tay anh, nghiêm túc nói: “thật đấy, em sẽ không rời xa anh đâu, bọn mình còn phải nắm tay nhau đi hết cuộc đời cơ mà.”

nói xong, trong lòng cô bỗng thấy rất chua xót, cô mở to mắt, nước mắt không tự chủ rơi xuống, nức nở nói: “Đời này bọn mình nhất định sẽ không lìa xa nhau như kiếp trước nữa đâu.”

Thấy Diệp Tuệ khóc, Thẩm Thuật càng lo lắng hơn: “Sao em lại khóc? Có chuyện gì vậy?”

anh nắm tay cô, nhìn cô không chớp mắt, lòng cực kỳ lo sợ.

Diệp Tuệ lắc đầu: “Em không biết nữa, tự nhiên thấy hơi khó chịu, lòng trống rỗng.”

Dưới đáy lòng có một nỗi sợ hãi không thể ức chế được, chôn xuống một mầm mống bất an trong cô, mặc dù đã cố kìm nén nhưng vẫn thấy cực kỳ hoảng sợ.

Thẩm Thuật rất đau lòng, thầm thở dài một tiếng, sau đó nghiêng người dịu dàng ôm lấy cô.

Lúc được hơi thở của anh vây quanh, sự bất an trong lòng Diệp Tuệ cũng tản đi chút ít. Thẩm Thuật cúi đầu, chăm chú nhìn cô.

Diệp Tuệ cũng nhìn lại anh.

Trong đêm tối yên tĩnh, Thẩm Thuật rũ mắt xuống, chậm rãi ghé lại gần cô, môi anh hôn lên những giọt nước mắt của cô, động tác cực kỳ dịu dàng, giọng nói dễ nghe truyền vào tai cô.

“Đừng sợ, có anh ở đây rồi.”

Diệp Tuệ nhìn anh, đáy mắt ẩn giấu một cảm xúc khó tả, cô không muốn anh lo nên nói: “Em ngủ một giấc là sẽ khỏe thôi.”

Thẩm Thuật nhìn cô một lúc, môi mỏng cong lên: “Ừ.”

Diệp Tuệ cười nói: “Chúc anh ngủ ngon, ngày mai gặp.” Vừa dứt lời, cô đã nhắm hai mắt lại.

Thẩm Thuật không thấy cô nhắm mắt, anh nhẹ nhàng hỏi: “Sáng mai em muốn ăn gì? anh giúp em…”

Giọng anh nhỏ dần, cuối cùng thì dừng lại. anh nhìn góc mặt nghiêng của Diệp Tuệ, khẽ mỉm cười.

Diệp Tuệ mới nhắm mắt chứ chưa ngủ hẳn, cô mơ màng nghe thấy tiếng Thẩm Thuật nói, rõ ràng ở ngay trước mặt nhưng lại như cách một tầng sa.

cô muốn trả lời anh, nhưng lại mệt đến mức không mở miệng được.

Diệp Tuệ cảm thấy mắt mình nặng trĩu, người cũng nặng, giống như bị một vật nặng kéo xuống vực sâu không đáy.

Dường như cô sắp chìm vào một giấc mơ đẹp không thể tỉnh lại được, nhưng mà, trong giấc mơ này không có Thẩm Thuật.

Lời Thẩm Thuật nói, cô vẫn chưa kịp trả lời, cô không thể ngủ.

Diệp Tuệ giãy người, cô muốn tỉnh lại, cô muốn mở mắt ra nhìn Thẩm Thuật, nhưng đã dùng hết sức mà cô chỉ có thể mở được một khe hở bé tí.

Trong thoáng chốc tựa như có ánh sáng chiếu vào, bóng tối hòa vào gương mặt anh, đợi lúc cô nhìn thấy rõ thì ánh sáng lại biến mất.

Đầu óc cô hỗn loạn, thật sự rất mệt mỏi, mí mắt nặng trĩu, ngay cả sức để mở mắt cũng không có.

Diệp Tuệ nghĩ, thôi vậy, để mai dậy rồi trả lời anh sau cũng được, chắc anh cũng hiểu cho cô thôi.

Dù sao cũng chỉ ngủ một giấc thôi mà, hôm sau dậy là cô có thể nhìn thấy Thẩm Thuật rồi, giấc mộng đen tối này sẽ kết thúc ngay.

Diệp Tuệ thả lỏng cơ thể, ngủ say.

Thẩm Thuật thấy cô không nói gì, biết là cô đã ngủ rồi, liền cười nói: “Ngủ ngon.”

anh dịu dàng kéo chăn lên đắp cho cô, sau đó với tay tắt đèn đi.

Cả căn phòng chìm trong bóng tối, rèm cửa sổ khép hờ, ánh trăng chiếu xuống sàn nhà, tạo thành những điểm sáng lốm đốm.

Thẩm Thuật nằm xuống, động tác rất khẽ, sợ làm Diệp Tuệ thức giấc. anh không ngủ mà nằm nghiêng người nhìn cô.

Trong bóng tối yên tĩnh, hơi thở Diệp Tuệ chậm và đều, cô ngủ rất say.

Nhưng Thẩm Thuật thì không ngủ được, trong lòng anh có rất nhiều suy nghĩ.

Giống như mấy lần trước, hôm nay Diệp Tuệ lại mệt đến mức không mở nổi mắt, trong chuyện này tất nhiên sẽ có cả lý do quay phim, nhưng trước đây khi quay phim cô chưa từng mệt đến mức này.

Việc này bắt đầu từ khi Diệp Tuệ giơ tay đỡ lấy thanh kiếm kia.

Thẩm Thuật ngày nào cũng suy nghĩ vì lo cho tình trạng cơ thể của cô, nhưng hai người đã đi viện khám rồi, cơ thể Diệp Tuệ không hề có bất cứ vấn đề gì hết.

anh thở dài, thôi, mọi việc rồi sẽ phát triển theo chiều hướng tốt thôi mà.

anh lại nhìn cô một lúc nữa, sau đó nhắm mắt lại, một lát sau, Thẩm Thuật cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Tuy anh đã ngủ rồi, nhưng kỳ lạ là tối nay anh tỉnh dậy rất nhiều lần, đáy lòng mơ hồ có sự bất an, mi tâm cũng giật liên hồi.

anh hơi cau mày, mỗi lần tỉnh dậy đều nhìn Diệp Tuệ một cái, Diệp Tuệ không tỉnh, cô vẫn đang thở rất chậm.

Bấy giờ anh mới yên tâm, tiếp tục nhắm hai mắt lại.

một đêm cứ thế yên lặng trôi qua, trăng sáng biến mất, mặt trời ló rạng. Sáng sớm cuối xuân, không khí tràn ngập sương mù, hơi ẩm ướt.

Thẩm Thuật mở mắt ra, anh nhìn đồng hồ, bây giờ mới năm giờ rưỡi, không biết tại sao hôm nay tự dưng anh lại dậy sớm thế.

Điều đầu tiên sau khi anh tỉnh giấc là quay đầu nhìn Diệp Tuệ, cô ngủ rất say, hình như còn chưa thay đổi tư thế.

anh nhớ bình thường khi đi ngủ cô vẫn hay lăn qua lộn lại, có khi còn tự lăn vào ngực anh.

Từ sau khi cơ thể Diệp Tuệ suy yếu, tư thế ngủ của cô trở nên rất yên ổn, cô thường chỉ giữ nguyên một tư thế và ngủ cả đêm, bây giờ cũng vậy.

Nhưng Thẩm Thuật vẫn thích Diệp Tuệ như trước hơn, như thế cô mới có sức sống, không như bây giờ, an tĩnh đến mức khiến cho anh thấy sợ.

Vì lo cho cô nên tối qua anh ngủ không ngon giấc, cứ ngủ rồi tỉnh, tỉnh lại ngủ, không đếm được bao lần.

Huyệt thái dương của anh hơi đau, một tay anh gối sau đầu, mắt nhìn trần nhà, không gọi Diệp Tuệ dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

 Bình luận

KHUYẾN NGHỊ NGƯỜI DÙNG ĐỌC TRUYỆN TRÊN MÁY TÍNH