Tôi Có Mắt Âm Dương

Chương 135

trước
tiếp

Sau khi giải quyết xong chuyện ở cung điện Hạ Chu, cuộc sống của Diệp Tuệ lại một lần nữa quay trở về quỹ đạo, cô bận đi quay phim, Thẩm Thuật thì bận việc ở công ty.

Hai người đều đặt chuyện ở thời Hạ Chu dưới đáy lòng, cố gắng sống cho hiện tại, những chuyện quá khứ đã qua rồi, không cần phải bận tâm đến nữa.

Diệp Tuệ đến phim trường sớm, vẫn chưa đến lượt cô diễn, thợ trang điểm makeup cho cô, chờ đến lúc đạo diễn gọi thì ra.

“Tuệ Tuệ à, dạo này có phải em hơi mệt không? Nhìn sắc mặt em không được tốt lắm.” Thợ trang điểm nói, “Chắc quay phim về muộn quá hả?”

Diệp Tuệ thẫn thờ nhìn vào gương, cười nói: “Chắc không phải do quay phim đâu ạ.”

cô giơ cái tay bị thương lên, vết thương đã lành, lòng bàn tay có một vết sẹo mờ giống như lời Mạnh Hàn đã nói.

“Có thể là vì em mất hơi nhiều máu đó.” Diệp Tuệ làm bộ đáng thương giơ vết sẹo ra cho thợ trang điểm nhìn.

Thợ trang điểm: “Phì phì phì, chuyện qua rồi thì thôi, đừng nhắc lại làm gì.”

Mặc dù sắc mặt của Diệp Tuệ không tốt, nhưng làn da cô thì vẫn trắng nõn nhẵn nhụi như cũ, rất dễ dàng cho việc trang điểm.

“Xong rồi.” Thợ trang điểm đặt dụng cụ trên tay xuống.

Trang điểm xong, Diệp Tuệ đi tới chỗ quay phim, hôm nay sẽ diễn một cảnh đánh đấm, cô phải thật sự tập trung để quay cho tốt.

“Chào đạo diễn.” Diệp Tuệ gật đầu nói với đạo diễn.

Cảnh quay tiếp theo đây của Diệp Tuệ có độ khó rất cao, cần phải treo người lên khoảng mấy mét, sau đó đổ người đâm một nhát kiếm xuống đất.

Đạo diễn Chu nói, nếu Diệp Tuệ không thể làm được thì có thể nhờ diễn viên đóng thế giúp.

Diệp Tuệ từ chối, cô muốn tự mình thử một lần, nếu thật sự không được thì mới nhờ đến diễn viên đóng thế.

Hành động của Diệp Tuệ chỉ khiến cho Bùi Ninh thấy buồn cười, cô ta nghĩ Diệp Tuệ làm thế là để lấy lòng đạo diễn thôi, đồng thời còn muốn cùng cô ta phân cao thấp.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Bùi Ninh sẽ càng tập trung vào việc quay phim hơn, cô ta không muốn bị đem ra so sánh với Diệp Tuệ, mà rõ ràng là cô ta luôn chửi thầm Diệp Tuệ, nhưng bản thân lại cứ không tự chủ được mà bắt chước phong cách của Diệp Tuệ.

Chỉ một hành động bình thường của Diệp Tuệ nhưng lại khiến cho việc quay phim trở nên thuận lợi ngoài mong đợi, cả hai nữ diễn viên chính đều rất cố gắng, những diễn viên khác thì càng không cần phải nói.

Lúc Diệp Tuệ đang chuẩn bị, Bùi Ninh cũng đi đến, cô ta ngồi một chỗ đọc kịch bản, nhưng thật ra thì vẫn luôn chú ý đến Diệp Tuệ.

“Tôi buộc có bị chặt quá không?” Người phụ trách đạo cụ giúp Diệp Tuệ buộc dây vào người.

Diệp Tuệ hơi cử động một chút, cảm thấy không vấn đề gì, cô nói: “Vừa vặn luôn ạ, cảm ơn anh.”

Dây được kéo lên, cơ thể Diệp Tuệ chậm rãi nâng lên không trung, phần hông cũng bị thít chặt lại.

Tối qua lúc Thẩm Thuật hỏi, Diệp Tuệ không nói với anh về cảnh quay hôm nay, không thì chắc bây giờ anh đã đến phim trường để quan sát rồi.

“Được rồi.” Đạo diễn Chu nói để tổ phụ trách không kéo dây lên nữa.

“Chuẩn bị xong chưa?” Đạo diễn Chu nhìn Diệp Tuệ, “Động tác phải thật nhanh và dứt khoát, nhớ phải chú ý an toàn!”

Ngay sau đó, đạo diễn hô bắt đầu.

Diệp Tuệ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, lúc mở mắt ra thì ánh mắt đã thay đổi, tràn đầy tự tin và kiêu hãnh, mang theo cả sự lạnh lùng.

Diệp Tuệ lật người, một tay cầm kiếm đáp xuống, mũi kiếm nhắm thẳng vào mặt đất, tầm mắt cô tập trung vào bên dưới, dùng sức đâm thật mạnh.

Động tác này có độ khó cao, lúc Diệp Tuệ lật người vẫn chưa đủ lưu loát.

cô nói: “Đạo diễn, cho tôi thử lại một lần nữa!”

Diệp Tuệ lại tiếp tục được kéo lên cao, quay lại cảnh vừa rồi, lúc ngửa người ra sau, đột nhiên cô cảm thấy đầu óc choáng váng, mắt hoa lên.

Lúc bay xuống đất, cô quên mất động tác yêu cầu, cứ thế rơi thẳng xuống.

Đạo diễn và các nhân viên đều hoảng hốt, đạo diễn lập tức đi tới nói: “Vừa rồi cô sao thế? Nếu không khỏe thì ngồi nghỉ một lúc đi.”

Cảm giác choáng váng lúc nãy đã biến mất, Diệp Tuệ nghĩ chắc dạo này cô mệt quá nên mới khó chịu trong người như vậy.

Nếu bây giờ đã bình thường trở lại rồi thì cô cũng không muốn để mọi người phải chờ mình, cô lắc đầu nói: “không sao đâu ạ, vừa nãy đầu hơi choáng một tí, bây giờ tốt hơn rồi.”

Tiểu Lưu sợ nên nét mặt rất lo lắng, Diệp Tuệ cười với cô ấy, ý bảo cô không sao.

Diệp Tuệ đã nói vậy thì đạo diễn cũng không nói gì nữa, cô lại tiếp tục được treo lên cao một lần nữa.

Sau khi quay mấy lần, Diệp Tuệ xem lại thấy động tác của mình đã lưu loát rồi thì mới cảm thấy hài lòng.

Đạo diễn xem lại cảnh quay cũng cảm thấy cực kỳ ưng ý, động tác của Diệp Tuệ làm càng lúc càng hoàn hảo, vừa vặn đạt đến hiệu quả mà ông mong muốn.

Quả nhiên ông không chọn sai người, Diệp Tuệ có thực lực, chịu được vất vả, nỗ lực bỏ ra hơn hẳn người khác, chả trách mà những người từng hợp tác với cô đều không tiếc lời khen ngợi cô.

Bùi Ninh vẫn luôn chú ý đến Diệp Tuệ và phản ứng của đạo diễn. cô ta tức không chịu được, rõ ràng cô ta cũng cố gắng như Diệp Tuệ mà tại sao không nhận được một lời khen nào từ đạo diễn? Vừa nãy Diệp Tuệ không khỏe cũng chỉ là giả vờ để nhận được sự thương cảm của người khác thôi.

Càng nhìn càng thấy tức, Bùi Ninh dứt khoát quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn những thứ khiến cho mình phân tâm nữa.

Diệp Tuệ không biết suy nghĩ lúc này của Bùi Ninh, cô chỉ biết là sau khi quay xong cảnh vừa rồi, cô lại bắt đầu thấy không thoải mái.

Cảm giác chóng mặt ban nãy lại tới, hơn nữa càng lúc càng mãnh liệt hơn, tầm mắt Diệp Tuệ dần trở nên mơ hồ, ngực thắt lại không thở nổi.

cô nhận thấy mình không ổn, theo bản năng nhìn về phía Tiểu Lưu.

Tiểu Lưu đứng một góc, lúc thấy sắc mặt Diệp Tuệ tái nhợt đi thì lập tức lo lắng chạy đến chỗ cô.

Trông thấy Tiểu Lưu tới, Diệp Tuệ cũng thả lỏng hơn, một giây sau, cô ngã xuống đất, mất đi ý thức.

Các nhân viên làm việc cũng nhìn thấy, mọi người cuống quýt kêu đạo diễn tới: “Đạo diễn Chu, Diệp Tuệ ngất xỉu rồi!”

Diệp Tuệ ban nãy vẫn bình thường, không ai ngờ là mới không để ý một chút mà cô đã ngã xuống đất rồi, không ai kịp phản ứng.

Tiểu Lưu đã đến chỗ Diệp Tuệ, sắc mặt Diệp Tuệ tái nhợt đi đến đáng sợ, trán toát mồ hôi lạnh, tình trạng không ổn chút nào.

Mọi người đều chạy đến luống cuống đưa Diệp Tuệ lên xe tới bệnh viện.

Bùi Ninh cũng là diễn viên của Hoa Thụy, không thể không quan tâm đến, vì không muốn ngày mai truyền thông tung tin cô ta và Diệp Tuệ bất hòa nên cô ta cũng lên xe đi cùng luôn.

Sắc mặt Diệp Tuệ rất kém, nhìn dáng vẻ rất không ổn.

Trong phim trường có rất đông nhân viên làm việc, chuyện Diệp Tuệ tự nhiên ngất xỉu gần như không thể giữ bí mật được. Sau khi cánh phóng viên nhận được tin, bọn họ lập tức hành động, chuẩn bị đến canh dưới cổng bệnh viện để lấy được tin tức trực tiếp.

Lúc này Thẩm Thuật vẫn không biết gì cả, anh đang ngồi trong văn phòng giải quyết công việc.

Vừa xử lý xong việc thì chuông điện thoại để bên cạnh vang lên, thấy tên hiển thị trên màn hình là Tiểu Lưu, trong lòng anh không khỏi hoảng hốt, cảm giác có chuyện gì không ổn rồi.

Thẩm Thuật lập tức nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói lo lắng của Tiểu Lưu: “Thẩm tổng, Tuệ Tuệ ngất xỉu rồi, bây giờ đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện nào?” Thẩm Thuật vừa nghe máy vừa bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Vừa đi ra văn phòng thì đúng lúc gặp Vương Xuyên từ thang máy ra, nét mặt có phần căng thẳng, Thẩm Thuật đi luôn vào thang máy, nói: “Tôi có việc phải đi gấp.”

Vương Xuyên nhìn phản ứng của Thẩm tổng thì đoán là Thẩm tổng đã biết tin rồi, cho nên mới vội vã rời đi như thế.

Thang máy đi thẳng xuống bãi đậu xe, lúc ngồi vào ghế lái, toàn thân anh nhũn ra, mất hết sức lực.

anh ổn định lại tâm trạng, lái xe đi đến bệnh viện.

Lúc xe anh đến dưới cổng bệnh viện, các phóng viên nhận ra là xe của Thẩm tổng nên rối rít lao tới, bọn họ rất muốn nghe được tin tức gì đó về Diệp Tuệ từ anh.

“Thẩm tổng, anh có biết về tình hình sức khỏe của Diệp Tuệ bây giờ không?”

“Diệp Tuệ hôm nay ngất xỉu là vì bị bệnh hay là mang thai ạ?”

“anh có ý định để Diệp Tuệ rút khỏi làng giải trí không?”

Các phóng viên đều đã suy đoán nguyên nhân, nếu Diệp Tuệ ngất xỉu vì mang thai thì đây chắc chắn sẽ là một tin tức cực nóng.

Phần lớn các nữ minh tinh khi kết hôn sinh con đều sẽ không xuất hiện trước công chúng một thời gian, khoảng thời gian này nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Tốc độ đổi mới của làng giải trí thì cực kỳ nhanh, phải luôn giữ được hào quang thì mới mong được khán giả nhớ lâu. Nhưng không biết một người cưng chiều vợ như Thẩm tổng thì liệu có bắt Diệp Tuệ rút hẳn khỏi làng giải trí hay không đây?

Đối mặt với câu hỏi của phóng viên, Thẩm Thuật không có tâm trạng mà trả lời, ánh mắt anh tối đi, trực tiếp chen giữa bọn họ để đi vào.

Các phóng viên cũng không dám dây dưa, sợ chọc giận Thẩm tổng, tuy còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng vẫn phải nhường đường cho anh.

Thẩm Thuật mặc kệ cho họ thích nghĩ thế nào thì nghĩ, anh sải bước đi thẳng đến phòng bệnh của Diệp Tuệ.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, tràn ngập mùi thuốc sát trùng, Diệp Tuệ nằm trên giường bệnh, vách tường màu trắng càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của cô hơn.

Tay cô cắm kim tiêm, thuốc nước lạnh như băng chảy từng giọt vào tĩnh mạch cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.

 Bình luận

KHUYẾN NGHỊ NGƯỜI DÙNG ĐỌC TRUYỆN TRÊN MÁY TÍNH